Ai Cập? Đi bụi? Đi bụi ở Ai Cập? Giấc mơ ngày bé có thể sẽ thành hiện thực? Giấc mơ về vùng đất Pharaoh, ở vùng Ai Cập cổ đại với những vị thần đang tới rất gần!
1. Xin Chào Ai Cập:
Hít một hơi dài, tôi bước ra khỏi chuyến bay 4 tiếng từ Vienna, Áo đáp xuống Cairo. T chính thức ở Ai Cập. Vùng đất Ai Cập cổ đại với những huyền thoại về các vị thần đang từng bước đón tôi!
Xưa khi đang chờ Yugioh và những truyện đánh nhau chí choé khác xuất bản tập tiếp theo, nhân dịp đang khá rảnh rỗi và chán, tôi bèn đọc thử Nữ Hoàng Ai Cập của cô chị họ.
Lúc đầu thú thật tôi không thể nào…ngửi được cách vẽ sến súa, nội dung chán chảy nước của NHAC.
Thế nhưng đúng là ghét của nào trời sẽ dí vào mặt mình của ấy cho đến khi hết ghét thì thôi. Tôi bị cuốn vào NHAC và những thế đồ mưu mô chính trị của bộ truyện này lúc nào không hay.
STAYNOW.VN là nền tảng tìm kiếm và so sánh giá phòng với hơn 20,000+ địa điểm lưu trú , trên nền tảng Agoda.com, Booking.com, Trip.com... đang phổ biến nhất hiện nay
Giúp bạn tiết kiệm thêm chi phí cho chuyến du lịch của mình khi tìm nơi lưu trú, hiện đang nhiều ưu đãi giảm giá phòng lên đến 50% và coupon giảm giá lên đến 250K
Những bộ phim về thần thoại Ai Cập, về vùng đất cổ xưa với những vị thần Ai Cập cổ đại càng làm cái máu nôn nóng đến Ai Cập chảy nhanh hơn bao giờ hết.
Bao nhiêu cảm xúc sung sướng, hào hứng, nôn nao đang nhảy tưng tưng trong tôi.
Đầu tôi không ngớt hình dung về việc tôi sắp mặt giáp mặt với những thành quách nguy nga của các pharaoh xưa,với dòng sông Nile huyền thoại, và nhất là với Kim Tự Tháp, một trong 7 kì quan cổ đại và là kì quan duy nhất còn sống sót tới tận bây giờ.
Mọi thứ đều tươi đẹp cho đến khi hải quan cầm passport của tôi và lặn mất hút vào bên trong. Đứng ngẩn tò te ở ngoài chừng 15 phút, cô hải quan quay trở lại và thông báo rằng quyển hộ chiếu của tôi “có vấn đề”.
2. Kẹt Ở Hải Quan:
Cảm xúc hào hứng chưa có được bao lâu thì tôi được nguyên một “án treo” ngay tại cửa khẩu. Sao thế?
Nửa tiếng trôi qua và vẫn chẳng có thêm bất cứ thông tin gì về “vụ án” hộ chiếu. Lúc này tôi thật sự lo. Đầu óc của môt đứa không có chuyện gì làm trong lúc rảnh rỗi bèn tưởng tượng đầy thứ kinh khủng bắt đầu phát huy tác dụng tuyêt vời của nó.
Visa bị lỗi ư? Hay có gì bất trắc với cuốn hộ chiếu đó? Nếu mà giờ bị đuổi về thì làm sao nhỉ? Từ đó tới giờ đi chơi chưa bao giờ bị đuổi về hết. Giờ mà đuổi về vé máy bay ai mua cho tôi ta? Lỡ mà bị đuổi về thì cố ăn vạ có được không nhỉ? Nếu ăn vạ ghê quá lỡ lên báo thì sao nhỉ? Tự dưng đâu đó trên báo chí Việt Nam xuất hiện chuyện có một cậu bé người Viêt Nam giãy đành đạch lăn qua lộn lại như con cá vàng chết trôi ngay sân bay là bảo đảm nổi tiếng luôn. Lúc đó có thể về nước đi thi Vietnam’s Got Talent với tài năng là giãy như cá và vẫn bị đuổi về hoặc giãy như cá và được cho vào trong. Đằng nào cũng có lợi!
Đầu óc mỗi khi lo quá bắt đầu nó suy nghĩ nhảm nhí như mấy thanh niên đập đá lâu ngày. Đang lúc những suy nghĩ vớ vẩn đang bao trùm cơ thể để tạm thời quên đi những điều sợ hãi kia, chú hải quan nọ kêu tôi vào một cái…phòng.
Phòng thì có hai người. Lại được khoá kín cửa nữa.
Tại sao chú kêu vô đây? Tại sao chú không làm ở thanh thiên bạch nhật mà lại kêu con vô phòng? Chú tính làm gì con hả? (Con nhìn mặt dốt dốt vậy chứ dốt thiêt đấy. Huhu chú ơi đừng làm gì con nhé con còn đang ế chưa có người yêu nữa)
Chú ấy chẳng nói gì, chỉ cầm cái passport lên. Xong bỏ passport xuống, nhìn vào mặt tôi. Xong lại cầm passport lên.
– Sao nhìn mặt chẳng giống trong hình vậy? Một đứa mặt non choẹt như con, nhìn như 15 tuổi, mặt lại khác trong passport, tự dưng đi bụi một tôi chui qua Ai Cập ở 19 ngày, ngay lúc thời kì khách du lịch trốn hết khỏi Ai Cập vì cái nóng quá khắc nghiệt, lại còn không đi theo tour nữa, ai mà không nghi?
Tôi chả nhớ tôi trả lời sao nữa. Nhưng sau cùng tôi cũng được đóng dấu mộc, và chính thức thoát khỏi hải quan. Tổng thời gian tôi bị kẹt ở sân bay là 2 tiếng đồng hồ.
Cám ơn vị thần Ai Cập cổ đại nào đó đã kéo tôi ra khỏi cái mớ bòong boong của Ai Cập hiện đại lúc này.
Cơ mà, đầu chẳng xuôi thì đuôi cũng chẳng lọt nổi.
3. Mộng Vỡ
Tôi được dặn rất kĩ, rất rất kĩ là phải cẩn thận trong phi vụ chọn taxi. Phải chọn taxi uy tín mà đi. Sau một lúc bước ra khỏi sân bay, tôi đi lên một chiếc taxi…dù (-_-).
Leo lên xe rồi, tôi cứ ngỡ cậu tài xế kia sẽ rành đường. Tôi đưa địa chỉ cho cậu bằng cả tiếng Anh và tiếng Ả Rập.
Cậu cười rất tươi bảo trời chỗ này tao biết nè. Thế là tôi yên tâm.
Sau 2 tiếng quanh thủ đô, cậu vẫn chẳng biết nhà host tôi chỗ nào.
Cậu cứ dừng một chỗ, hỏi người ở đó. Người ở đó bảo ngay khúc kia kìa, đi bộ tẹo là tới. Cậu chạy ra bảo tôi yeah tới rồi mang đồ xuống thôi. Tôi vác hết hành lý ra, đi lang thang tới cuối đường.
Ồ!
Ngạc nhiên chưa!
Đó không phải nhà host.
Tới lần thứ 4 máu tôi muốn sôi hết cả lên.Ủa tôi đi qua Ai Cập chơi hay tôi qua đây hành xác? Ủa tôi qua Ai Cập để đi chơi mà đâu phải qua đây để đi…nhuộm da hay tập thể dục??
Tiếng còi, tiếng xe, tiếng la hét, bụi đường, khói, nắng đốt da của downtown Cairo khiến tôi tỉnh giấc.
Cái giấc mơ thuở bé về một vùng đất Pharaoh với những huyền thoại Ai Cập cổ đại nổ banh xác ra từng miếng. Nó không những nổ ra không, mà còn găm vào da tôi nhức nhối với vẻ mặt tự mãn, kiểu như: “Hahaha hoang tưởng hả coong, mài tưởng Ai Cập như truyện hả coong.”
Downtown Cairo xấu. Xấu không chịu nổi.
Chưa có một thủ đô nào tôi qua mà vừa xấu vừa bẩn như Cairo. Mức độ ô nhiễm của Cairo (vinh dự được đứng) trong top những thủ đô ô nhiễm kinh khủng nhất. Cộng thêm cái bụi sa mạc từ Giza (phía bên Kim Tự Tháp đổ vào). Cộng thêm cái nóng 38,5*C ngoài trời khiến Cairo trở thành một quả vỡ mộng đẹp cực kì.
Nhưng Cairo lại là nơi tôi nhớ nhất khi rời khỏi. Những thành phố sau cũng nhớ, những cái nhớ cho Cairo nó đặc biệt lắm.
4. Phụ Tùng Của Tôi…
Ví dụ như là lần đó tôi thề là tôi không thấy bảng hiệu phòng tắm nữ. Thế nên cứ lon ton chui vào tắm như đúng rồi, không hề biết về tôi lỗi sai trái của mình.
Trớ trêu thay, ổ khoá phòng tắm không ăn. Nhưng tôi nghĩ mình thông minh lắm. Ổ khoá không ăn mà vẫn muốn làm cho người ta biết mình đang tắm thì làm thế nào?
Mở nhạc to lên. Nhạc phát ra từ đâu thì chắc chắn trong đó có người mà.
Nhưng bác giúp việc nào quan tâm. Bác vẫn hồn nhiên tới tới cửa phòng tắm, rồi nhẹ nhàng vặn cửa. Điều gì tới cũng sẽ tới.
Hai giây ngắn ngủi và bao nhiêu phụ tùng hàng họ tôi đã che giấu bao năm đã bị phơi bày cho xã hội hết. Bác giúp việc sau khi thấy những thứ không nên thấy đã tá hoả..bỏ chạy và la quá trời la. Vừa la bác ấy vừa nói gì đó tôi chẳng hiểu, nhưng tự dịch thì đại loại như trách tôi đã (cho) phơi bày những thứ kia trước mặt của bác.
Tôi tắm xong, ra lầm bầm bảo rằng tự dưng vào chỗ người ta tắm rồi đổ thừa. Cho đến khi tôi liếc mắt thấy chiếc bảng hiệu ấy. Chiếc bảng hiệu đã tố cáo tôi là đứa biến thái tự dưng chui vào nhà tắm nữ tắm ngon ơ.
Trời ơi cái này mà người ngoài biết là bảo đảm đội quần suốt đời luôn. Thế tôi kể cho các bạn biết thôi, đừng kể ai khác nhé.
Móc ngoéo?
Ok tôi tin bạn đó.